Cảm giác cô đơn chán nản cùng cực với cuộc sống này chưa bao giờ rời bỏ mình. Cho dù mình cố gắng mở lòng, cố gắng vui vẻ, cố gắng yêu thương, cảm thông thì dường như vẫn chưa đủ.
Năng lực mình tầm tầm, học hành làm việc vui chơi gì thì cũng tầm tầm. Mình chưa bao giờ được nếm trải cảm giác vinh quang chiến thắng hay gì cả, đơn giản mình chỉ là một kẻ thất bại còi cọc, một bánh xà phòng vô dụng cứ khô quắt lại rồi mòn dần mòn dần.
Giờ là đã 27 tuổi (sắp 28), lấy vợ...Đã 10 năm kể từ ngày mình đọc Bắt trẻ đồng xanh, mình cứ mãi như cái anh chàng Holden lang thang khắp New York với cả tỉ tì ti những thứ linh tinh trong đầu. Thức cũng nghĩ, mơ cũng nghĩ.
Nhiều khi mình thấy mệt, nhưng phải làm sao khi mà người mình tin tưởng nhất cũng nhạt nhòa dần.
Lẽ ra, lẽ ra, lẽ ra...có hàng trăm thứ trong cuộc đời mình cần chữ lẽ ra. Lẽ ra mình nên học vẽ từ lâu, lẽ ra mình đừng dính dán đến ai cả, lẽ ra mình không nên quả ảo tưởng cuộc đời mình, lẽ ra mình cứ âm thầm sống ở Sài Gòn thôi, lẽ ra mình không được quên cái blog này. Và một trăm cái lẽ ra nữa.
Nhưng mà như vậy thì nhớ ba nhớ mẹ lắm. Cuộc đời cứ bắt mình phải thấy cái này, nhìn cái nọ, chịu đựng cái kia. Để được gì chớ? Ai cũng bảo sau này mình sẽ sung túc, giàu sang. Mình đâu có cần. Mình cần một cuộc sống bình lặng, đủ tiền ăn, thi thoảng mua game, mỗi tháng lại trích một tí ra cho cần. Vậy là đủ.
Lúc nào mình cũng mong, sẽ có ai đó đến đưa mình đi ra khỏi cuộc đời này...Giống như cha nội Van Gogh, bị một thằng ất ơ nào đó bùm một phát. Xong. Cha nội chỉ cần lết xác ra đồng hoang rồi nằm đó chết ngắt, để lại một đống tranh xịn xịn xịn. Có điều mình không thích cái chuyện Théo phải chết, thằng cha đó là một người tử tế. Hắn xứng đáng nhiều hơn là một cái chết vì bệnh giang mai, như đống tranh tiền tỉ của anh hắn chẳng hạn.
Mãi mãi không bao giờ quay lại.
Năng lực mình tầm tầm, học hành làm việc vui chơi gì thì cũng tầm tầm. Mình chưa bao giờ được nếm trải cảm giác vinh quang chiến thắng hay gì cả, đơn giản mình chỉ là một kẻ thất bại còi cọc, một bánh xà phòng vô dụng cứ khô quắt lại rồi mòn dần mòn dần.
Giờ là đã 27 tuổi (sắp 28), lấy vợ...Đã 10 năm kể từ ngày mình đọc Bắt trẻ đồng xanh, mình cứ mãi như cái anh chàng Holden lang thang khắp New York với cả tỉ tì ti những thứ linh tinh trong đầu. Thức cũng nghĩ, mơ cũng nghĩ.
Nhiều khi mình thấy mệt, nhưng phải làm sao khi mà người mình tin tưởng nhất cũng nhạt nhòa dần.
Lẽ ra, lẽ ra, lẽ ra...có hàng trăm thứ trong cuộc đời mình cần chữ lẽ ra. Lẽ ra mình nên học vẽ từ lâu, lẽ ra mình đừng dính dán đến ai cả, lẽ ra mình không nên quả ảo tưởng cuộc đời mình, lẽ ra mình cứ âm thầm sống ở Sài Gòn thôi, lẽ ra mình không được quên cái blog này. Và một trăm cái lẽ ra nữa.
Nhưng mà như vậy thì nhớ ba nhớ mẹ lắm. Cuộc đời cứ bắt mình phải thấy cái này, nhìn cái nọ, chịu đựng cái kia. Để được gì chớ? Ai cũng bảo sau này mình sẽ sung túc, giàu sang. Mình đâu có cần. Mình cần một cuộc sống bình lặng, đủ tiền ăn, thi thoảng mua game, mỗi tháng lại trích một tí ra cho cần. Vậy là đủ.
Lúc nào mình cũng mong, sẽ có ai đó đến đưa mình đi ra khỏi cuộc đời này...Giống như cha nội Van Gogh, bị một thằng ất ơ nào đó bùm một phát. Xong. Cha nội chỉ cần lết xác ra đồng hoang rồi nằm đó chết ngắt, để lại một đống tranh xịn xịn xịn. Có điều mình không thích cái chuyện Théo phải chết, thằng cha đó là một người tử tế. Hắn xứng đáng nhiều hơn là một cái chết vì bệnh giang mai, như đống tranh tiền tỉ của anh hắn chẳng hạn.
Mãi mãi không bao giờ quay lại.